GK43-Dharikapa

Đại sư Darikapa – Ông vua nô lệ

Cảnh giới thanh tịnh
sẵn có trong mỗi chúng ta
Nhưng vô minh che phủ
khiến ta không nhìn thấy
Hãy tích lũy công đức và quán chiếu.
Cho dù chúng ta nỗ lực trong nhiều kiếp
Nhưng không có Chân sư
chúng ta cũng khó nhìn ra

Truyền thuyết

Sau một cuộc săn bắn, Đức vua Indrapala trên đường quay về hoàng cung. Ngài đi ngang qua một khu chợ lúc giữa trưa.

Đức vua nhận ra Đạo sư Luipa trong đám đông đang vái chào ngài. Vua bảo với sư Luipa: “Ngài là một trang nam tử tướng mạo khôi ngô tuấn tú. Đừng ăn những thứ ươn thối nữa. Ta sẽ cung phụng đầy đủ cho ngài tất cả những thứ cần thiết, thậm chí cả vương quốc của ta, nếu ngài muốn.”

“Nếu bệ hạ có thể cúng dường sự trường sinh bất lão, bần tăng sẽ vui lòng đón nhận.”

“Ta không có điều ấy, nhưng ta có thể tặng ngài vương quốc lẫn công chúa, con của ta.”

“Tâu Bệ hạ! Điều đó chẳng mang lại ích lợi gì cho bần tăng.”

Đức vua cảm thấy phân vân, ngài xoay người lại bảo với vị đại thần bà-la-môn của ngài: “Quả thật đúng như lời nhà sư kia nói. Ngai vàng, điện ngọc chỉ mang lại cho ta những phiền toái. Trên đời này, ta chưa hề thiếu thốn một thứ gì, kể cả những món ngon, vật lạ, y phục sang trọng, phụ nữ mỹ miều. Nhưng mọi thứ đều làm ta chán ngắt!”

Sau cuộc kỳ ngộ ấy, vua Indrapala thoái vị, nhường ngôi lại cho thái tử. Ngài cùng một vị quan đại thần tìm đến nơi sư Luipa ẩn cư để học đạo.

Sư ân cần tiếp đón và theo ước nguyện của hai người, Luipa truyền cho Samara Đàn pháp.

Cả hai không có vật gì cúng dường cho Sư nên họ đi đến quyết định cúng dường chính bản thân họ như những người nô lệ.

Kế đó, Sư dẫn hai môn đệ này đến vùng đất Orissa, băng qua xứ Bhiraputi để tới Jantipur. Đây là một thành phố lớn có ba trăm ngàn hộ gia đình. Trong thành phố này có một ngôi đền lớn. Sống trong ngôi đền là bảy trăm nữ vũ công chuyên trách về nghi thức cúng tế.

Sư Luipa tìm đến gặp bà chủ ngôi đền tên là Darima, hỏi xem bà ta có cần mua nô lệ hay không.

Darima nhìn thấy tướng mạo nhà vua, bèn bằng lòng ngay và trao cho sư Luipa một trăm đồng tiền vàng, sau khi thoả thuận hai điều kiện: Một là nhà vua được phép ngủ riêng, hai là nhà vua sẽ được trả tự do sau khi phục vụ đủ thời gian tương xứng với số tiền đã bán.

Nhận tiền xong, sư Luipa cùng vị đại thần ra đi.

Nhà vua phục vụ bà chủ ngôi đền trong 12 năm. Hằng ngày, ông rửa chân, dọn dẹp và làm đủ mọi thứ công việc vặt vãnh khác.

Tuy vậy, nhà vua không hề xao lãng lời dạy của Chân sư. Nhà vua luôn luôn tỏ ra tử tế làm thay công việc cho những nô lệ khác, nên rất được mọi người thương mến.

Một hôm nọ, có một nhà vua tên là Kunci mang theo 500 đồng tiền vàng đến ngôi đền để giải trí.

Mỗi lần được phục vụ, vua Kunci thưởng cho nhà vua trong lốt nô lệ bảy đồng tiền vàng.

Vào một đêm trời nóng, vua Kunci cảm thấy khó chịu trong người, ông đi ra bên ngoài để dạo chơi. Chợt nghe có mùi hương thơm kỳ diệu và nhìn thấy ánh sáng phát ra từ một lùm cây, nhà vua tò mò tìm đến. Và thật ngạc nhiên, nhà vua thấy kẻ nô lệ kia đang ngồi trên một ngai vàng, chung quanh là 15 thiếu nữ vẻ đẹp như tiên nga đứng hầu. Vua lập tức báo cho bà chủ Darima.

Bà này chạy vội đến nơi, quỳ gối thưa: “Chúng con người phàm mắt thịt nên không nhận biết ngài là bậc Thánh tăng. Xin ngài tha thứ cho chúng con tội bất kính đã khiến ngài phục vụ như kẻ tôi tớ.”

Sư chỉ mỉm cười, lặng lẽ bay vào không trung.

Keith Dowman

Việt dịch: Nguyễn Thạnh Lê Trung Hưng

Hiệu đính: Nguyễn Minh Tiến

Trích tác phẩm: Các vị Chân sư Đại Thủ Ấn – Nhà xuất bản Tôn Giáo